Loading
svg
Open

Writing

  • 14/04/2025By lvn

    Có bữa ngồi quán cà phê đầu xóm, nghe nhỏ bạn tôi nói tỉnh bơ:“Tụi nhỏ giờ không chào, không nói chuyện, không nhìn nhau. Cũng chẳng buồn thương nhau nữa…” Tôi cười, nhưng bụng thì đau. Mà đúng. Thương nhau bây giờ… thiệt là khó. Ngày xưa, tụi tôi đi học, về nhà còn

  • 13/04/2025By lvn

    Cuộc sống lặng lẽ trôi, nhưng bước chân người thì vội. Vội từ lúc trời còn chưa kịp mở mắt. Vội từ lúc sương chưa kịp tan trên vạt cỏ trước nhà. Vội đến mức đôi khi ta không biết buổi sáng hôm đó trời có trong không, nắng có vàng không, lòng mình có

  • 13/04/2025By lvn

    Có bữa tôi ngồi bên nhỏ bạn, nó khóc. Khóc mà không thành tiếng, chỉ có vai run, môi cắn chặt, và ánh mắt thì đục lại, dán chặt vào khoảng trống giữa trời chiều. Như thể nó không còn ngồi ở đây nữa, mà đang lội ngược dòng ký ức về một đoạn đời

  • 13/04/2025By lvn

    Chuyện là vầy… Có bận ngồi uống cà phê một mình giữa trưa tháng Ba, cái nắng hằn lưng mà không hiểu sao lòng lại thấy lạnh. Không phải cái lạnh của gió, của mưa, mà là cái lạnh của một ngày thấy mình lạc lõng giữa bao người. Quán đông, tiếng cười râm ran

  • 10/04/2025By lvn

    Có những ngày, ta ngồi giữa đổ vỡ của chính mình, không gào khóc, không vùng vẫy, chỉ lặng lẽ như chiếc lá vừa lìa cành. Không có tiếng gió, không có cú giật mình, chỉ là một phút mỏi lòng, và mọi thứ ta tưởng nắm chắc trong tay — người, việc, mộng ước

  • 22/03/2025By lvn

    “Giữa trần gian rối ren, ta giữ trái tim trong trẻo,Dẫu bão giông ngoài kia, lòng vẫn chớp mắt mỉm cười.” – Nguyên Có những ngày tôi thức dậy và tự hỏi: liệu thế giới này có đang sống quá nhanh không? Chúng ta mở mắt ra là chạm vào điện thoại, lướt những dòng

  • 15/03/2025By lvn

    Có lúc, tôi ngồi thẫn bên hiên, nhìn trời không biết đang trong mùa nắng hay mưa, như thể lòng cũng chẳng còn phân biệt được buồn – vui – trống rỗng. Có khi đang ăn một chén cơm quen mà như nuốt vào một khoảng không mênh mông, nơi mọi thứ từng mang nghĩa,

  • 13/03/2025By lvn

    Mèo đến vào một buổi chiều nắng lửng lơ. Nó nhảy phóc lên bậu cửa, đi qua mấy chậu hoa mười giờ đang ngủ gà ngủ gật, rồi ngồi phịch xuống hiên nhà, liếm chân như thể nơi này là của nó từ đời nào. Mình còn chưa kịp kêu một tiếng đã thấy nó

  • 13/02/2025By lvn

    Một hơi thở ra mà không trở lại nữa… sẽ đi về đâu? Tôi từng thắc mắc vậy, vào một đêm khuya buốt lạnh, khi nghe tiếng thở dài của má đứt ngang trong bóng tối. Không phải vì má buồn, mà bởi tiếng thở ấy như thể đứt lìa khỏi cuộc đời, để lại

  • 09/02/2025By lvn

    Hồi nhỏ, tôi tưởng má không biết thương. Má ít nói, cơm bưng ra bàn cũng chẳng kêu ai ăn, chén tôi lỡ để trật chỗ cũng chỉ liếc một cái chứ không càm ràm như mấy má người ta. Tới bữa má nấu, tôi thích gì thì có nấy. Vậy mà tôi quen, tôi

svg