Gửi người bạn thương của mình, người vừa rời khỏi một chốn cũ sau tám năm dài như một mùa gió không chịu thôi thổi. Mình biết bạn đã đi qua bao nhiêu lần lưỡng lự, bao nhiêu đêm trằn trọc, bao nhiêu sáng ngồi thừ nhìn màn hình rồi tắt máy. Rồi cuối cùng,
Như lời của người đi qua chợ đời mà lòng còn ướt… Có người từng nói, mạng xã hội là cái chợ lớn nhất trần gian, nơi người ta không chỉ bán hàng mà còn bán cả tiếng nói, gương mặt và danh tiếng. Mà tiếng nói bây giờ, đôi khi không còn là để
Có bữa ngồi quán cà phê đầu xóm, nghe nhỏ bạn tôi nói tỉnh bơ:“Tụi nhỏ giờ không chào, không nói chuyện, không nhìn nhau. Cũng chẳng buồn thương nhau nữa…” Tôi cười, nhưng bụng thì đau. Mà đúng. Thương nhau bây giờ… thiệt là khó. Ngày xưa, tụi tôi đi học, về nhà còn
Cuộc sống lặng lẽ trôi, nhưng bước chân người thì vội. Vội từ lúc trời còn chưa kịp mở mắt. Vội từ lúc sương chưa kịp tan trên vạt cỏ trước nhà. Vội đến mức đôi khi ta không biết buổi sáng hôm đó trời có trong không, nắng có vàng không, lòng mình có
Có bữa tôi ngồi bên nhỏ bạn, nó khóc. Khóc mà không thành tiếng, chỉ có vai run, môi cắn chặt, và ánh mắt thì đục lại, dán chặt vào khoảng trống giữa trời chiều. Như thể nó không còn ngồi ở đây nữa, mà đang lội ngược dòng ký ức về một đoạn đời
Chuyện là vầy… Có bận ngồi uống cà phê một mình giữa trưa tháng Ba, cái nắng hằn lưng mà không hiểu sao lòng lại thấy lạnh. Không phải cái lạnh của gió, của mưa, mà là cái lạnh của một ngày thấy mình lạc lõng giữa bao người. Quán đông, tiếng cười râm ran
Có những ngày, ta ngồi giữa đổ vỡ của chính mình, không gào khóc, không vùng vẫy, chỉ lặng lẽ như chiếc lá vừa lìa cành. Không có tiếng gió, không có cú giật mình, chỉ là một phút mỏi lòng, và mọi thứ ta tưởng nắm chắc trong tay — người, việc, mộng ước
“Giữa trần gian rối ren, ta giữ trái tim trong trẻo,Dẫu bão giông ngoài kia, lòng vẫn chớp mắt mỉm cười.” – Nguyên Có những ngày tôi thức dậy và tự hỏi: liệu thế giới này có đang sống quá nhanh không? Chúng ta mở mắt ra là chạm vào điện thoại, lướt những dòng
Một vài điều Nguyên rút ra sau khi đọc “Đoạn xả ly” – Yamashita Hideko Có một thời gian, Nguyên hay tự hỏi:“Tại sao mình đã có gần như đủ hết mọi thứ, mà vẫn thấy nặng?”Căn nhà vẫn sáng đèn. Công việc vẫn đều đặn. Có cả tủ quần áo đầy, và người thân
Có lúc, tôi ngồi thẫn bên hiên, nhìn trời không biết đang trong mùa nắng hay mưa, như thể lòng cũng chẳng còn phân biệt được buồn – vui – trống rỗng. Có khi đang ăn một chén cơm quen mà như nuốt vào một khoảng không mênh mông, nơi mọi thứ từng mang nghĩa,