(Có những mùa lá rụng xuống đời, nhẹ như một tiếng thở dài…)
Tôi sống ở Moscow năm năm rưỡi. Cũng chừng ấy mùa thu đi qua đời mình.
Người ta hay bảo mùa thu nước Nga đẹp như tranh. Tôi lại thấy nó giống một đoạn ký ức bị gói trong khăn tay cũ, lỡ bỏ quên ở đâu đó, đến khi gió trở trời lại nghe mùi quen thuộc thoảng qua.
Thu Moscow không ồn ào như những mùa khác. Nó về chậm, đi cũng chậm. Như người bạn cũ gõ cửa không báo trước, ngồi xuống bên cạnh không nói gì, chỉ lặng thinh nhìn lá rơi.
🌿
Осень – это время тихой грусти
Mùa thu là thời gian của nỗi buồn yên tĩnh.
🌿
Có mùa, tôi ngồi đọc sách dưới gốc cây trong công viên Tsaritsyno, ánh nắng xiên nhẹ, đủ để làm con chữ vàng hoe trên trang giấy.
Có mùa, tôi nhặt từng chiếc lá phong, xếp thành vương miện đội lên đầu. Đầu đã quá tuổi để nghịch ngợm, mà lòng thì vẫn thèm làm vua – dù chỉ là vua của một buổi chiều rụng lá.
Cũng có những mùa, tôi gấp lá lại thành hoa. Không để tặng ai. Chỉ để giữ lại một điều đẹp đẽ – khi đời đôi khi nhiều loay hoay hơn bình yên.
🌾
Я люблю тебя, осень, за твою тишину
Tôi yêu em, mùa thu, vì sự lặng lẽ của em.
🌾
Tôi không nhớ nổi bao nhiêu lần mình đi giữa thảm lá vàng, chân đá nhẹ cho lá bay lên, tim thì nhẹ như một lời xin lỗi muộn màng.
Có năm mùa thu là tiếng cười. Có năm lại là nước mắt rơi lặng lẽ. Có năm có người ngồi cạnh, không cần nói gì. Có năm chỉ mình tôi với chiếc lá khô biết chuyện.
Người ta sống vội, còn thu thì sống chậm. Nó chẳng làm gì nhiều, chỉ đứng đó cho ai ngang qua cũng thấy lòng mình dịu lại. Như thể cả thành phố ngưng một nhịp thở để người ta kịp nhớ mình cũng từng có những ngày an yên.
🍂
Листья падают, как воспоминания
Lá rơi như những kỷ niệm
🍂
Năm mùa rưỡi đã qua. Nhưng có một phần trong tôi vẫn ở lại nơi ấy – bên gốc cây cũ, bên hàng ghế đá, bên tòa lâu đài đỏ rực giữa thảm lá rụng vàng như mật ong.
Không biết còn có lần trở lại. Nhưng nếu có, tôi sẽ lại ngồi xuống, tay cầm ly trà, gấp lại một bông hoa từ lá, và mỉm cười thủ thỉ: “Thu về rồi hả, bạn?”