Now Reading: Saint Petersburg – Thành phố mở ra như một cánh thư cũ

Loading
svg
Open

Saint Petersburg – Thành phố mở ra như một cánh thư cũ

13/08/20207 min read

“Có những thành phố, sinh ra là để người ta nhớ. Không phải vì những tòa nhà, những món ăn hay những cây cầu – mà vì cảm giác được sống một cách trọn vẹn, được lặng im, được bé lại.”

☁ Một chiều lạc bước

Tôi đến Saint Petersburg trong một chiều muộn, không nắng mà cũng không mưa. Thành phố đón tôi bằng một cơn gió lạnh như bàn tay ai đó chạm khẽ lên vai, khiến tôi giật mình. Không phải vì rét, mà vì thấy lòng mình bỗng bé lại.

Không có kế hoạch du lịch bài bản. Tôi đến đó như một kẻ đi lạc, mang theo đôi chân mỏi mệt và một trái tim nhiều vết xước. Tôi không kỳ vọng sẽ được chữa lành, cũng không mong thành phố dỗ dành. Chỉ cần yên.

Thành phố của những đường nét ký ức

Saint Petersburg hiện ra không phô trương, không vội vã. Cung điện Mùa Đông, Nhà thờ Thánh Isaac, Nhà thờ Spilled Blood – tất cả như được tô bằng ký ức, không phải màu vẽ.

Tôi đi qua những mái vòm mạ vàng, đứng dưới bầu trời xám như lòng ai vừa buồn, vừa thương. Những con đường lát đá gập ghềnh dẫn tôi lạc vào những khu phố cũ, nơi dãy nhà đứng nghiêng nghiêng tựa lưng vào nhau, như người già kể chuyện lúc chiều muộn.

Tôi không chụp nhiều ảnh. Chỉ đứng ngắm. Để nhìn cho rõ, nghe cho kỹ, nhớ cho sâu.

 

 

“Tôi bỗng rưng rưng. Không phải vì cây cầu. Mà vì khoảnh khắc. Khoảnh khắc mà tôi biết mình đang thật sự sống – không để hoàn thành, không để cố gắng. Mà chỉ để hiện diện.”

🌉 Đêm Saint Petersburg – rực rỡ và dịu dàng

Tôi đã từng nghĩ Saint Petersburg sẽ ngủ sớm, lặng lẽ như một bà cụ. Nhưng đêm ở đây, thành phố hóa thân thành một vũ công – rực rỡ, náo nhiệt, sống dậy như Sài Gòn những ngày giáp Tết.

 

Người ta đổ về bờ sông Neva, đứng chờ khoảnh khắc cầu mở. Khi nhịp cầu dần tách ra, ánh đèn hắt xuống dòng nước đen sẫm, tôi thấy tim mình như bị siết lại.

Không ai nói lớn. Không ai cười quá to. Nhưng ánh mắt thì sáng rỡ. Như thể khoảnh khắc ấy là một điều thiêng liêng.

🌬 Ở đây, người ta chữa lành bằng hiện diện

Có buổi chiều tôi đứng rất lâu trước nhà thờ đầy màu sắc như một chiếc bánh sinh nhật bỏ quên. Có buổi tối tôi ngồi bên vỉa hè, ăn bánh mì khô cứng, nhìn người qua lại mà thấy lòng dịu xuống.

Saint Petersburg không cố khiến bạn yêu. Nó không ngọt ngào. Không dễ dãi. Nhưng nếu lắng nghe thật kỹ, bạn sẽ nghe được nhịp thở của một thành phố từng đi qua rất nhiều mùa đông – nhẫn nại, dày dặn, và dịu dàng như một bài hát không cần lời.

🍂 Rời đi – nhưng không tạm biệt

Tôi không nói lời chia tay khi rời khỏi thành phố. Chỉ cúi đầu nhẹ, như cách người ta chào một người bạn cũ. Vì tôi biết: có những nơi không cần hứa hẹn vẫn sẽ quay về.

Nếu có lần sau, tôi vẫn sẽ đi bộ thật nhiều. Vẫn sẽ đứng ngắm cầu mở giữa đêm. Vẫn sẽ để gió lùa vào áo khoác mỏng, và để lòng mình trôi theo tiếng chuông nhà thờ trong sương.

Vì Saint Petersburg, với tôi, là nơi như vậy.

How do you vote?

2 People voted this article. 2 Upvotes - 0 Downvotes.
Loading
svg