Có những ngày tôi tự thấy mình như một cái cây khô gắng đứng giữa cánh đồng gió lớn, tưởng chừng chỉ cần ai hỏi “ổn không?” là sẽ gãy. Vậy mà miệng vẫn cười, tay vẫn làm, lòng thì lặng lẽ chịu trận. Chắc vì tôi từng nghĩ, mạnh mẽ là điều duy nhất khiến người ta nể mình. Là áo giáp mình phải khoác lên mỗi ngày để đi làm, đi yêu, đi sống.
Nhưng sống lâu trong kiểu mạnh mẽ ấy, tôi bắt đầu kiệt. Kiệt không phải vì tôi yếu, mà vì tôi không cho mình quyền yếu. Không cho mình đau, không cho mình chùn bước, không cho phép mình ngồi xuống nghỉ một chút. Tôi ép mình phải ổn trong khi lòng đang rối, phải giỏi trong khi tim đang mệt, phải vui trong khi nước mắt chỉ chực trào ra mỗi tối.
Tôi nghĩ mãi về cái gọi là “bản lĩnh”. Rồi một hôm, nhìn thấy mẹ tôi – người từng là chỗ dựa của cả nhà – lặng lẽ ngồi ở bậc thềm, không nói gì, chỉ thở dài… Tôi hiểu. Hóa ra ai cũng có lúc mỏi, kể cả những người ta luôn tin là không bao giờ biết mỏi. Vậy thì, tại sao mình không cho mình cái quyền đó? Quyền yếu, quyền nghỉ, quyền thở.
Từ ngày cho phép bản thân được buồn, được mệt, tôi không thấy mình yếu đi, chỉ thấy… nhẹ hơn. Tôi không cố mạnh mẽ nữa. Tôi thành thật. Với mình, với người. Tôi biết khi nào nên gồng và khi nào cần thả lỏng. Biết lắng nghe những cơn mỏi trong lòng, thay vì nén nó xuống cho qua. Tôi học cách ngồi yên, pha cho mình ly trà nóng, không làm gì cả, chỉ để thấy rằng: à, vẫn còn đây, mình vẫn còn ở đây.
Không ai đủ sức để mạnh mẽ hoài. Dù là cây cổ thụ cũng cần một mùa đứng yên. Nên nếu hôm nay bạn mệt, cứ nghỉ. Không cần phải gồng. Không ai đòi bạn phải kiên cường mọi lúc. Người ta thương bạn, không phải vì bạn không bao giờ yếu, mà vì bạn biết tự thương mình đúng lúc.