Có những người cả đời đi tìm tình yêu, như kẻ khát nước đi trong sa mạc – thấy bóng râm là lao tới, thấy một giọt mát là tưởng đã tìm được suối nguồn.
Họ yêu hết lòng, yêu đến quên mình. Trao đi tất cả – thời gian, niềm tin, cảm xúc, cả những giới hạn cá nhân – chỉ mong giữ được một người ở lại.
Tôi đã từng là người như thế.
Tôi từng nghĩ: yêu là cho đi không điều kiện, là nhường nhịn, là cam chịu, là im lặng khi bị tổn thương, là tha thứ chỉ để mối quan hệ đừng vỡ.
Tôi tưởng nếu mình đủ tốt, đủ hy sinh, đủ tử tế thì tình yêu sẽ tự động bền lâu.
Nhưng không. Tình yêu không vận hành bằng sự chịu đựng.
Và sự im lặng của mình không khiến ai đó thương mình hơn – nó chỉ dạy họ rằng, mình có thể bị tổn thương… mà không cần xin lỗi.
Sau nhiều lần đổ vỡ, tôi bắt đầu nhìn lại.
Tôi nhận ra: nếu mình không biết yêu chính mình, thì tình yêu mình trao cũng chỉ là thứ rót từ một chiếc ly đã nứt.
Dù có rót bao nhiêu, cũng sẽ rò rỉ.
Không phải vì mình không biết yêu – mà vì mình chưa học cách yêu đúng cách.
Khi bạn không đủ đầy từ bên trong, bạn sẽ biến tình yêu thành một công cụ để lấp khoảng trống.
Bạn sẽ dựa dẫm vào người khác để cảm thấy mình có giá trị.
Bạn sẽ mong người kia luôn hiểu, luôn mạnh mẽ, luôn làm bạn vui… vì bạn không tự làm điều đó cho chính mình.
Và rồi bạn thất vọng, oán trách, tổn thương – không nhận ra rằng mình đã vô tình đặt cả cuộc sống của mình vào tay một người khác.
Sự thật là:
Người đầu tiên có trách nhiệm làm bạn hạnh phúc… không phải là bất kỳ ai khác, mà là chính bạn.
Yêu bản thân không phải là hành động bề nổi – không phải là đi spa, mua sắm, hay đăng vài câu tích cực lên mạng.
Yêu bản thân là biết dừng lại khi bạn đang bị tổn thương.
Là biết rời đi khỏi những mối quan hệ không còn tôn trọng bạn.
Là đặt giới hạn – không phải vì ích kỷ, mà vì bạn hiểu giá trị của mình.
Là ngủ sớm, là ăn uống tử tế, là đọc một cuốn sách thay vì cuộn mình trong mạng xã hội để quên đi nỗi trống rỗng.
Một người biết yêu bản thân, sẽ không níu kéo ai bằng nước mắt hay nỗi sợ bị bỏ rơi.
Họ không yêu để được “có ai đó”, mà yêu vì muốn cùng ai đó đi xa.
Họ không yêu vì thiếu thốn, mà vì đã đủ đầy và muốn chia sẻ.
Và nếu một ngày, người kia chọn rời đi, họ sẽ đau – nhưng không đánh mất chính mình.
Nếu lúc này bạn đang thấy mình “chưa đủ” – chưa đủ tốt, chưa đủ xinh, chưa đủ đáng yêu – thì đừng vội tìm ai đó để lấp vào khoảng trống đó.
Hãy quay về với chính mình.
Ngồi xuống, thở một hơi dài.
Đặt tay lên tim và hỏi: mình đã thật sự chăm sóc bản thân mình chưa?
Vì bạn biết không?
Tình yêu bền vững không bắt đầu từ hai người.
Nó bắt đầu từ một người – dám sống thật, dám đối diện, và đủ đầy trong chính mình.
Và người đó, nên là bạn.