Now Reading: Kazan – một chỗ ngồi cho kẻ từng đi lạc

Loading
svg
Open

Kazan – một chỗ ngồi cho kẻ từng đi lạc

15/07/20217 min read

Tôi không còn đi du lịch để chứng minh điều gì nữa. Có lẽ vì sau nhiều chuyến đi, tôi hiểu rằng mỗi nơi mình đến không phải để trưng bày, mà để lắng lại. Càng đi nhiều, tôi lại càng thấy mình cần ít – ít hình ảnh ồn ào, ít điều phải kể, và nhiều hơn những khoảng lặng để cảm nhận.

Tôi chọn Kazan không phải vì ai đó giới thiệu hay những lời khen có cánh. Chỉ đơn giản là… tôi thấy mình cần một nơi khác. Một nơi đủ xa để tạm gác những bận tâm thường nhật, và đủ yên để lắng nghe lại chính mình – thứ âm thanh đã bị nhấn chìm giữa bao tiếng ồn của cuộc sống thường ngày.

Những viên gạch cổ, kể chuyện cũ

Tôi đứng trước nhà thờ cổ, tường đỏ nâu đã ngả màu thời gian. Người ta đi qua nó vội vã, còn tôi thì đứng lại. Không vì nó quá đẹp, mà vì tôi thấy mình trong từng vết nứt ấy. Tuổi trẻ của tôi, những năm tháng cứ phải tỏ ra ổn, tỏ ra mạnh, cũng như nó – tưởng kiên cố mà thực ra chằng chịt những vết rạn cũ.

Có những thứ không cần ai hiểu, chỉ cần đứng im cũng đủ thành chứng nhân của tháng năm.

Đêm Kazan, đèn hồng và ký ức quê nhà

Tôi ghé một quán ăn Á giữa lòng châu Âu, ánh đèn neon lập lòe “Phở”, “Tom Yum”… Tôi cười khẽ. Mấy chữ đó ngày xưa là cơm trưa trong cái ngõ nhỏ gần chợ, giờ thành món “exotic” giá gấp đôi. Tôi đứng dựa tường, cầm chai nước, không vội. Mắt nhìn qua khung kính, thấy trong đó bóng mình. Không còn là thằng nhóc mơ mộng ngày xưa nữa – mà là một người đàn ông bắt đầu quen với cảm giác thiếu mà không còn khổ.

Nhớ nhà không phải vì thiếu cơm canh, mà vì thiếu cái ôm của người mình không còn gọi về được nữa.

Khi gặp rồng rồi, tôi không còn muốn đánh

Ở quảng trường Kazan, có tượng con rồng bằng kim loại. Ngày nhỏ, tôi từng đọc sách, từng muốn làm anh hùng, giết rồng, cứu công chúa. Lớn rồi, tôi chỉ muốn làm bạn với nó. Tôi đứng kế bên, đưa tay nhẹ lên như vỗ vai, không phải để tạo dáng chụp hình. Mà là để nói nhỏ:
“Tao không đánh mày đâu, tao mệt rồi.”

Nhiều khi, kẻ mạnh nhất không phải là người đánh thắng rồng, mà là người dám quay lưng bỏ đi, không cần thắng thua nữa.

Khoảnh khắc không cần ghi hình

Tối đó, tôi ngồi trước một khung tròn ánh vàng như mặt trăng nhân tạo. Xung quanh ồn ào, nhưng chỗ tôi thì yên. Lần đầu tiên trong nhiều năm, tôi không rút điện thoại ra chụp. Vì tự dưng thấy… giữ lại trong lòng có khi quý hơn giữ trong album.

Có những cảnh không ai xem, nhưng mình nhớ hoài. Như một giấc mơ đẹp, mà không cần kể lại cho ai nghe.

Kết: Kazan, một lần thôi, cũng đủ

Tôi không biết có quay lại Kazan không. Nhưng có lẽ cũng không cần. Vì có những nơi sinh ra để đi một lần, và nhớ cả đời. Không vì nó đặc biệt, mà vì mình đã đặc biệt vào lúc đó – khi trái tim chịu mở ra, không còn chống cự.

Và đôi khi, đó là tất cả những gì một chuyến đi nên có.

How do you vote?

2 People voted this article. 2 Upvotes - 0 Downvotes.
Loading
svg