Loading
svg
Open

Đêm giao thừa, chợt nhớ ba má

28/01/20256 min read

Đêm nay giao thừa, trời không mưa, gió thổi hờ hững trên mấy tàu lá chuối ngoài hiên. Mùi pháo hoa từ đâu thổi tới, lẫn vào mùi nhang khói trên bàn thờ tổ tiên, làm lòng tôi bỗng chùng xuống, mềm nhũn như nếp mới đồ chưa ráo khói.

Người ta rôm rả đếm ngược, cười nói rổn rảng, ôm nhau hò reo mỗi khi pháo nổ. Còn tôi, giữa tiếng cười đó, chỉ thấy lòng chộn rộn vì một điều rất đỗi quen thuộc: năm mới lại tới, còn ba má thì lại thêm một tuổi già.

Mỗi năm tôi lớn lên, là một năm ba má già đi. Mỗi lần tôi chúc tết, chúc “cha mẹ sống lâu trăm tuổi”, là một lần tôi nuốt xuống cái sự sợ hãi âm ỉ rằng… làm gì có ai sống hoài. Câu chúc thành phép cầu nguyện nhỏ nhoi của một đứa con hay đi xa, hay về trễ, hay nói “bận quá”, nhưng lại chưa từng ngồi lâu bên má, chỉ để nắm tay mà không làm gì cả.

Năm cũ vừa trút áo, tôi cũng trút ra bao điều chưa kịp làm: chưa kịp về ăn bữa cơm má nấu, chưa kịp hỏi ba dạo này ngủ có ngon không, chưa kịp kể với má rằng, hôm bữa con bị cảm, con nhớ cái tay má đắp khăn ấm lên trán thuở xưa quá.

Tôi đã từng nghĩ thời gian là thứ nhiều nhất trên đời, ba má sẽ luôn ở đó — chờ tôi trưởng thành, chờ tôi thành công, chờ tôi về ăn tết. Nhưng nào hay, năm này qua năm nọ, cái dáng ba đã còng thêm chút nữa, mái tóc má cũng không còn giữ nổi màu nâu đậm. Mỗi lần về quê, tôi lại thấy nhà mình nhỏ lại, nhưng lòng mình thì lớn lên cùng nỗi lo: một ngày nào đó, tôi sẽ trở về… mà chỉ còn khói nhang đón tôi ở hiên nhà.

Giao thừa, tôi không cầu may mắn, không cầu tiền bạc. Tôi chỉ mong năm nay ba má còn khỏe, còn đủ sức ngồi bên mâm cơm cúng tổ, còn đủ nhớ để nhắc tôi đừng quên đốt trầm, châm trà. Còn đủ thong thả để cười khi tôi chúc tụng vấp váp.

Người ta nói: “Ai rồi cũng sẽ mồ côi”. Câu nói như một hòn đá nhỏ, rơi cái bõm vào lòng tôi trong đêm giao thừa, làm dậy lên bao đợt sóng. Sóng của những lần tôi bỏ lỡ, những lần tôi nói câu yêu thương trễ hơn một nhịp, những lần tôi về quê mà chỉ kịp ngủ một đêm đã vội vã quay đi.

Giao thừa, giữa đất trời chuyển giao, tôi chắp tay cầu nguyện không phải để xin thêm điều gì cho mình, mà chỉ mong ba má tôi còn đó. Để năm sau, tôi lại được ngồi bên, ăn một bữa cơm đơn sơ, nhìn nhau cười mà không cần nói gì thêm.

How do you vote?

3 People voted this article. 3 Upvotes - 0 Downvotes.
Loading
svg