Now Reading: Chiang Mai Tháng bảy – như một giấc mơ gió núi

Loading
svg
Open

Chiang Mai Tháng bảy – như một giấc mơ gió núi

13/07/20189 min read

"Chiang Mai không níu chân ai, nhưng lại khiến người ta không thể rũ bỏ. Không phải bằng sự lộng lẫy, mà bằng những thứ rất nhỏ – như nụ cười của người lạ, ly trà gừng buổi sớm, hay ánh nắng nhón chân qua vạt sương."

📅 Tôi đến Chiang Mai vào tháng 7 năm 2018…

Thành phố chào tôi bằng một cơn gió ẩm, mùi đất ướt ngai ngái và rặng núi xanh mờ bao quanh như một vòng tay trầm mặc. Không có tiếng kèn xe, không có cao ốc, chỉ có những ngõ nhỏ lắt léo, những chiếc xe máy cũ cọc cạch đi ngang đời nhau không vội vã.

Chiang Mai tháng Bảy như một bài hát không lời – êm ru, không cao trào, nhưng nghe xong thì cứ ngân mãi trong lòng.

Tôi không đến để khám phá, chỉ đến để ngồi. Để thở. Để buông bỏ. Và để một lần sống chậm lại như một chiếc lá chưa rụng.

🛕 Doi Suthep – leo lên cao để nhìn lại chính mình

Một trong những ngày đầu, tôi leo lên Doi Suthep – ngôi chùa nằm chênh vênh trên đỉnh đồi. Phải leo mấy trăm bậc thang đá giữa hai hàng rồng dài, vừa leo vừa nghe mùi hương trầm từ đâu thoảng tới. Có đoạn tôi dừng lại, không phải vì mỏi, mà vì lòng như có gì đó mắc kẹt.

Lên tới nơi, trời không hẳn nắng. Ánh sáng lờ mờ xuyên qua mây như sữa loãng. Tôi đứng đó, nhìn xuống thành phố phía dưới, nhỏ như một tấm bản đồ in mờ trong ký ức. Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy mình không cần mong gì nữa. Chỉ cần được đứng yên như vậy là đủ rồi.

 

“Leo cao không phải để thấy được nhiều hơn, mà để lặng đi một chút.”

🍲 Chiang Mai ăn bằng tay, nêm bằng ký ức

Nếu ai hỏi tôi Chiang Mai có món gì ngon, chắc tôi không kể được rành mạch. Vì tôi nhớ món ăn không phải bằng tên, mà bằng vị.

Tôi từng ngồi ở một quán nhỏ trong con hẻm đầy hoa giấy, ăn một tô khao soi nóng hổi – mì trứng giòn bên trên, nước cà ri vàng óng bên dưới, cay vừa đủ để khiến người ta tứa mồ hôi nhưng lại thấy sảng khoái kỳ lạ. Bà chủ quán hỏi tôi từ đâu tới, rồi không đợi trả lời, múc thêm nước dùng cho đầy tô.

Cũng có hôm tôi ăn xôi xoài bên vệ đường. Gạo nếp dẻo, cốt dừa béo ngậy, xoài vàng óng như nắng. Không cao sang, không kiểu cách. Chỉ là món ăn đơn sơ nhưng khiến tôi nhớ tới bàn tay mẹ cũng từng rưới nước cốt dừa lên chén chè đậu xanh thuở nhỏ.

Chiang Mai dạy tôi rằng, ẩm thực không phải là thứ để “thử”, mà là để “gần”. Mỗi món ăn là một câu chuyện. Mỗi quán nhỏ là một mảnh ký ức người địa phương nêm bằng thói quen sống chậm, ăn chậm, và thương nhau chậm.

🌄 Một sáng mưa ở Chiang Mai – lòng tôi cũng dịu theo

Có một sáng trời đổ mưa nhẹ. Tôi ngồi bên hiên một quán cà phê làm bằng tre, gió lùa qua kẽ lá, mùi đất ướt ngấm vào áo. Bà chủ quán không nói gì nhiều, chỉ rót cho tôi một tách trà gừng nóng rồi lùi vào trong, như thể đã quen với những người lạ cần một chỗ để nghỉ lòng.

“Ở đây, người ta không vồn vã hỏi han. Nhưng chỉ cần một ly trà đặt nhẹ xuống bàn, là đã biết: ‘Tôi hiểu, bạn cần yên.’”

🌬 Rời Chiang Mai – mang theo một khoảng lặng để dùng dần

Tôi rời Chiang Mai vào một buổi sớm có sương. Không có tiễn đưa. Không có bùi ngùi. Chỉ có gió thổi lật tà áo khoác mỏng và tiếng xe tuk tuk xa dần.

Tôi không đem gì về, ngoài vài tấm ảnh mờ, một tờ giấy ghi địa chỉ quán ăn, và một lòng ngập đầy thứ cảm giác khó gọi tên – như thể mình vừa đi qua một giấc mơ dài, tỉnh dậy thấy người vẫn còn ấm.

“Chiang Mai không cố gắng giữ tôi lại. Nhưng từ đó về sau, mỗi khi mỏi mệt, tôi lại tự hỏi: Ước gì được ngồi ở đâu đó nơi thành phố ấy, ăn một tô khao soi, ngắm sương giăng qua vòm lá, và không phải vội vàng gì với đời nữa.”

How do you vote?

2 People voted this article. 2 Upvotes - 0 Downvotes.
Loading
svg