Tôi không còn đi du lịch để chứng minh điều gì nữa. Có lẽ vì sau nhiều chuyến đi, tôi hiểu rằng mỗi nơi mình đến không phải để trưng bày, mà để lắng lại. Càng đi nhiều, tôi lại càng thấy mình cần ít – ít hình ảnh ồn ào, ít điều phải kể,
“Có những thành phố, sinh ra là để người ta nhớ. Không phải vì những tòa nhà, những món ăn hay những cây cầu – mà vì cảm giác được sống một cách trọn vẹn, được lặng im, được bé lại.” ☁ Một chiều lạc bướcTôi đến Saint Petersburg trong một chiều muộn, không nắng
Có những nơi không nằm trong sách hướng dẫn du lịch, cũng chẳng phải nơi người ta “phải đến một lần trong đời”. Nhưng lạ thay, Konduki lại làm mình nhớ dai. Nhớ cái màu xanh không pha tạp của mặt hồ, cái nắng vừa đủ để không bỏng rát, và cái gió cứ như
Mình đi Hội An – Huế – Đà Nẵng không phải vì muốn tìm điều gì đặc biệt. Chỉ là có những ngày lòng mình mỏi, như chiếc lá khô cần một chuyến gió. Vậy là xách ba lô đi, chẳng chuẩn bị gì nhiều, ngoài một đôi giày mềm, vài bộ đồ đơn giản
Mở đầu: Một giấc mơ… ở tít bên rìa nước Nga Tôi đáp xuống Kaliningrad trong một buổi sáng trời xanh như chiếc khăn tay của mẹ ngày xưa. Nơi này chẳng giống nước Nga trong trí tưởng tượng của tôi, nhưng cũng không hẳn là châu Âu như sách vở dạy. Nó lặng lẽ,
Tuyết chưa kịp tan, gió đã thổi về từ phía bắc. Murmansk – cái tên nghe như một tiếng thở dài trong cổ họng, vừa lạnh vừa mênh mông. Tôi đến Murmansk vào những ngày tuyết còn ngái ngủ, nằm lặng dưới chân trời. Thành phố ở cực bắc nước Nga, sát rìa Bắc Băng
"Chiang Mai không níu chân ai, nhưng lại khiến người ta không thể rũ bỏ. Không phải bằng sự lộng lẫy, mà bằng những thứ rất nhỏ – như nụ cười của người lạ, ly trà gừng buổi sớm, hay ánh nắng nhón chân qua vạt sương." 📅 Tôi đến Chiang Mai vào tháng 7