Tôi vẫn nhớ cái buổi chiều mình rảo quanh nhà sách như người không có chỗ để đi. Mắt liếc qua mấy cuốn mới toanh còn thơm mùi giấy, thì dừng lại ở cái tựa nghe như thở dài: Muôn kiếp nhân sinh. Có gì đó trong lòng tôi rung lên một nhịp lạ. Mua
Một vài điều Nguyên rút ra sau khi đọc “Đoạn xả ly” – Yamashita Hideko Có một thời gian, Nguyên hay tự hỏi:“Tại sao mình đã có gần như đủ hết mọi thứ, mà vẫn thấy nặng?”Căn nhà vẫn sáng đèn. Công việc vẫn đều đặn. Có cả tủ quần áo đầy, và người thân
“Tự tại không phải là được đi đâu cũng được, mà là biết rõ mình nên đi đâu và đủ nhẹ để quay về” – Một hành trình nhìn lại sau những chấp niệm, từ cuốn sách “Khả năng tự tại” – Hideko Yamashita Tôi từng nghĩ “tự do” là có thể làm bất cứ
Cảm ơn người bạn đã tặng tôi cuốn sách này – như trao cho tôi một tấm gương để nhìn lại chính mình, không phải để chỉnh sửa, mà để nhận ra mình vẫn còn có thể lớn lên. Tôi bắt đầu đọc cuốn “Tư duy của người giàu gốc Á” với chút dè dặt.
Tôi từng là người sợ bị ghét. Ai nói nặng cũng nhịn, ai dẫm lên mình cũng cười. Tôi từng nghĩ chỉ cần sống tử tế thì mọi thứ sẽ êm. Nhưng đời không vận hành bằng lòng tốt. Nó vận hành bằng thế mạnh. Và khi tôi hiểu điều đó, tôi mới dám mở
Tôi đọc Vô Thường vào một buổi chiều chán chường, khi ngoài trời nắng chẳng gắt, nhưng lòng thì bức bối như đám mây đen treo lơ lửng giữa tháng Bảy. Quyển sách ấy, tôi không chủ đích tìm mua. Nó được gợi ý từ một người gần gũi – mà cũng có thể gọi
Tôi không biết mình tìm đến “Nhà” vì điều gì. Chỉ biết bữa đó đi ngang hiệu sách, thấy quyển sách nhỏ nằm lặng thinh ở một góc kệ, ánh nắng xiên xiên qua tấm kính chiếu xuống bìa sách có chữ “Nhà” viết nghiêng nghiêng như thể ai đó vừa thì thầm. Mua về.
Có những ngày, tôi ngồi trên chuyến tàu điện chạy giữa lòng Moscow – đông lạnh, người đông, lòng thì trống – thấy mình không khác gì một chiếc bóng mờ đi lạc trong thành phố xa lạ. Sáng ra khỏi nhà, tối mịt mới về, giấc mơ rơi rớt đâu đó trên trạm dừng
Ơn sen thơm ngát giữa bùnƠn bùn thầm lặng vun trồng cho senƠn nhau vì một chữ duyên… Tôi cầm tập sách Sen trên tay vào một buổi chiều lặng gió, khi trong lòng không yên mà cũng chẳng rối. Chỉ là thấy cần một điều gì đó để lắng lại, để thở cho đàng
Tôi không giỏi toán. Vật lý lại càng mù mờ. Nhưng có một tối, sau bữa cơm với canh rau lang và cá khô mặn, tôi vô tình chạm vào một quyển sách có cái tựa kỳ lạ: Sự đầy của cái không. Tựa sách như câu đố của mấy ông già ngồi bên bờ