Now Reading: Cái gì đến, rồi sẽ đến – Nhẹ nhàng thôi, kẻo mỏi

Loading
svg
Open

Cái gì đến, rồi sẽ đến – Nhẹ nhàng thôi, kẻo mỏi

29/04/202522 min read

Khi ta phóng mình ra khỏi chính mình

Có bao giờ bạn cảm thấy mình cứ mãi chạy, cứ mãi tìm kiếm một điều gì đó mà chính bạn cũng không rõ là gì?

Người ta bảo rằng hạnh phúc nằm ở phía trước, nơi những thành tựu, danh tiếng, lời khen, ánh nhìn ngưỡng mộ. Nên ta lao vào cuộc chơi, cố gắng để được công nhận, để thấy mình có giá trị. Nhưng rồi, ta bỏ quên một điều — đó là: tâm hồn ta mới là nơi thật sự cảm nhận hạnh phúc. Bạn có thể có nhà cao cửa rộng, quyền lực hay sự tôn trọng, nhưng nếu bên trong bạn là nỗi lo âu, sợ hãi, hay một khoảng trống lạnh lẽo, thì tất cả những thứ ấy cũng chỉ là phông nền, không đủ để làm ấm trái tim bạn. Ta cứ quên mình như thế. Cho đến khi một cú ngã, một biến cố, một lần chạm mặt với tổn thương… khiến ta bắt buộc phải nhìn lại.

Làm mới chính mình — không phải trốn chạy, mà là tái thiết.

Quay về với bản thân không phải là buông bỏ, càng không phải là yếu đuối. Đó là một hành động tỉnh táo: dừng lại để nhìn lại. Để thở một hơi sâu, giữa cuộc đời lúc nào cũng gấp gáp. Chúng ta từng là những con người tử tế, trong lành và biết thấu cảm. Nhưng thời gian, xã hội, và những vết cắt âm thầm đã mài mòn ta, làm ta trở nên lạnh hơn, cứng hơn, và lạc mất phần dịu dàng trong chính mình.

Vì vậy, cần phải có một cuộc trở về — không ủy mị, mà mạnh mẽ. Làm mới lại chính mình, không để trở thành người khác, mà để nhắc rằng ta từng là ai. Sống không chỉ là đi tới phía trước, mà còn là biết khi nào nên dừng lại để giữ lấy phần người còn nguyên vẹn.

Con đường quay về không dễ, nhưng không xa

Có những người biết mình đã lạc, biết mình cần quay về, và họ bắt đầu lại. Nhưng đi giữa hành trình quay về đó, đôi khi họ vẫn dừng lại, vẫn chới với, vẫn mắc kẹt. Không phải vì họ không cố gắng. Mà vì hành trình này có quá nhiều ngã rẽ, quá nhiều lớp sương mù, quá nhiều những chiếc bẫy được gói bằng ảo tưởng đẹp đẽ.

Ví dụ như bạn từng mải mê chạy theo tiền tài. Giờ bạn bỏ hết, quay sang thiền tịnh, học điều hay lẽ phải. Nhưng chính lúc đó, bạn lại dính vào một khát khao khác – mong mình sẽ “thành công” trong hành trình mới. Vậy là vẫn còn ham muốn, chỉ là đổi vỏ.

Có người đi cả chặng đường chỉ để gặp một người thầy, nhưng khi đến nơi thì thầy không có ở đó. Người ấy thất vọng quay về, bỏ lỡ cơ hội chỉ vì thiếu kiên nhẫn. Trong khi nếu chỉ cần ngồi lại, chờ thêm một chút, mọi thứ có thể đã khác…

Thứ ta đi tìm, có khi chưa từng rời khỏi ta.

Ta lao vào cuộc sống, chạy theo những điều tưởng như vĩ đại — tri thức, sự bình an, cảm giác đủ đầy, một thứ gì đó vượt lên khỏi sự chật chội của ngày thường. Ta tin nó nằm ở đâu đó xa xôi, ngoài kia. Và ta miệt mài kiếm tìm.

Nhưng rồi có đêm, giữa sự tĩnh lặng hiếm hoi, ta nghe tiếng thở của chính mình. Rõ ràng, chậm rãi, thật đến mức khiến ta khựng lại. Hóa ra, thứ ta tưởng đang thiếu lại chưa bao giờ biến mất. Nó chỉ bị che lấp — bởi những vai diễn, những chiếc mặt nạ ta đã đeo quá lâu, nhập vai quá giỏi, đến mức quên mất mình từng là ai.

Vấn đề không phải là thiếu, mà là lạc. Không phải ở ngoài tầm với, mà là bị lãng quên bên trong.

Chúng ta từng rất rõ ràng: trong sạch, tử tế, và không ngại yêu thương.

Nhưng rồi cơm áo, ganh đua, tổn thương — từng chút một bào mòn, bóp méo, và làm ta rạn vỡ. Ta không đánh mất mình trong một đêm, mà trong từng lựa chọn nhỏ, từng lần im lặng trước cái sai, từng lần dối lòng để sống sót.

Không ai sinh ra đã xấu. Nhưng nếu không tỉnh táo, ta sẽ dần trở thành điều mình từng ghét. Cái phần đẹp đẽ trong ta không biến mất — nó bị giam lại, chờ được gọi tên, chờ được sống tiếp. Nhưng sẽ không ai trao lại nó cho ta, nếu ta không tự giành lại chính mình.

Vậy nên, hãy dừng việc phán xét người khác chỉ qua vài khoảnh khắc họ lạc lối — nhưng cũng đừng dễ dãi với bản thân. Sóng dữ nào rồi cũng qua, nhưng nếu ta cứ để mặc gió cuốn, mặt hồ sẽ không bao giờ yên lại.

Khi năng lượng quay về nơi nó cần ở

Não chúng ta chỉ nặng chưa đầy 1kg, nhưng nó tiêu tốn đến một phần tư năng lượng toàn cơ thể. Bởi vì nó luôn bận — lo lắng, phân tích, đánh giá, nhớ lại chuyện cũ, tưởng tượng chuyện chưa xảy ra…

Và thế là năng lượng bị kéo dồn lên đầu, làm chúng ta rối, kiệt, rồi mệt.

Đó là lý do vì sao những khoảnh khắc ta cảm thấy “mình chẳng còn là mình nữa” lại đến dễ dàng như vậy.

Nhưng chỉ cần ta nhẹ nhàng đưa năng lượng trở lại cơ thể — bằng một hơi thở sâu, một ánh nhìn dịu dàng, một cái ngồi yên — thì năng lượng ấy sẽ cắm rễ lại. Giống như cây cần rễ để sống, người cũng cần về lại cơ thể để không lạc trong đầu mình.

Khi năng lượng có mặt trong từng bước chân, từng ánh mắt, từng lời nói, thì sự sống trở nên sống động. Mọi việc bạn làm, dù là rất nhỏ, cũng có hồn. Và điều ấy làm người khác muốn đến gần, muốn lắng nghe bạn, muốn tin tưởng bạn.

Biết, nhưng không cần đặt tên

Thường thì ta nhìn ai đó, nghe điều gì đó, rồi vội vàng kết luận. Nhưng khi bạn chậm lại, bạn sẽ thấy: biết một điều, không có nghĩa là phải phân loại nó ngay lập tức.

Ngon – dở. Đúng – sai. Tốt – xấu. Chúng ta đã quen sống với những bộ lọc như thế. Và chính chúng làm mình mệt.

Một người từng bị tổn thương có thể trở thành chuyên gia trị liệu. Một cánh rừng tưởng như đã chết, đến mùa xuân vẫn đâm chồi nảy lộc. Một đứa trẻ bướng bỉnh hôm nay, mai sau có thể là người thầy lớn.

Nhưng bạn sẽ không thấy được điều ấy nếu cứ mãi nhìn qua những cái nhãn dán. Đừng vội. Sự sống không cần được phân loại để đẹp. Nó vốn đã đẹp.

Khi ta học cách nhìn sâu và lắng im

Chúng ta thường nghĩ rằng hiểu biết đến từ phân tích, từ lý luận, từ kiến thức… nhưng có một dạng hiểu khác — rất sâu, rất yên — gọi là cảm nhận.

Khi bạn ngồi lặng và quan sát, không phán xét, không cố gắng suy ra điều gì, chỉ lắng nghe thật sự, thì có một sự thật rất sâu sẽ tự động hiện ra. Đó là lúc trực giác lên tiếng. Là khi trái tim, chứ không phải cái đầu, nhận ra điều gì là đúng.

Bạn không cần nghĩ nhiều để hiểu. Bạn chỉ cần có mặt trọn vẹn trong khoảnh khắc đó.

Yêu quá, ghét quá, đều mỏi mệt

Có những người ta yêu đến phát cuồng. Có những điều ta ghét đến phát khóc. Nhưng lạ lắm, dù yêu hay ghét, cảm xúc mạnh mẽ đến mấy rồi cũng để lại một điểm chung: mệt.

Yêu một người nhiều quá, mong đợi nhiều quá, cuối cùng lại thấy mình hụt hẫng. Ghét một người nhiều quá, tránh né họ, rồi lại thấy mình trốn tránh cả chính mình.

Chúng ta cứ tưởng yêu là đẹp, ghét là xấu. Nhưng cả hai đều là những trạng thái kéo ta rời khỏi sự bình yên.

Chỉ khi không còn bám vào “phải thương nhiều hơn”, “phải được đáp lại”, “phải là người này, phải là thứ kia”, thì ta mới có thể thật sự thoát. Không phải thoát khỏi người, mà là thoát khỏi nỗi đau do chính kỳ vọng tạo ra.

Biết mình đang ưa – biết mình đang ghét

Chìa khóa không phải là ép bản thân đừng yêu, đừng ghét. Mà là thấy được, ngay lúc cảm xúc ấy vừa khởi lên, rằng “à, mình đang thích cái này đấy nhé”, hay “ừ, mình không ưa chuyện này thật”.

Chỉ cần bạn nhận ra — thế là đủ.

Vì một khi bạn thấy, bạn đã không còn bị cuốn vào nữa.

Đó là điều kỳ diệu nhất của tỉnh thức: không phải loại bỏ, mà là nhìn rõ, để rồi buông nhẹ. Không phải gồng mình vượt qua, mà là hiểu – rồi thả.

Tự do là không còn cần phải giữ nữa

Một ngày, bạn ngồi giữa thiên nhiên, trước mặt là một cây đào đang trổ hoa. Người khác sẽ rút điện thoại ra chụp hình. Bạn thì chỉ thở – và ngắm. Không phải vì bạn không có cảm xúc, mà vì bạn đã không cần ghi lại nữa. Bạn ở đó, trọn vẹn. Không muốn giữ. Không cần chia sẻ. Không cần ai biết bạn từng thấy một cây đào nở rộ.

Bạn thấy đẹp – là đủ rồi. Đó chính là tự do.

Không cần cố gắng trở thành ai cả

Bạn không cần trở thành “phiên bản hoàn hảo”. Không cần trở thành một người được yêu thương nhiều, được công nhận nhiều, hay được ngưỡng mộ nhiều.

Bạn chỉ cần là một người đang sống — thành thật, nhẹ nhàng, không cố gắng. Hạnh phúc không đến từ việc bạn trở thành ai. Nó đến từ việc bạn thôi cố gắng trở thành một ai đó. Cái gì đến, rồi sẽ đến. Chẳng cần chạy theo, chẳng cần níu giữ. Chỉ cần sống thật, sống trọn vẹn từng ngày — như một bông hoa không cố nở rộ, nhưng vẫn thơm.

How do you vote?

3 People voted this article. 3 Upvotes - 0 Downvotes.
Loading
svg