(Có những mùa lá rụng xuống đời, nhẹ như một tiếng thở dài…) Tôi sống ở Moscow năm năm rưỡi. Cũng chừng ấy mùa thu đi qua đời mình. Người ta hay bảo mùa thu nước Nga đẹp như tranh. Tôi lại thấy nó giống một đoạn ký ức bị gói trong khăn tay cũ,
1. 🎣 Phishing – Lừa đảo qua mạng Đây là chiêu lừa phổ biến nhất hiện nay. Mấy người xấu giả làm ngân hàng, công ty, hoặc người quen gửi email, tin nhắn hay gọi điện để dụ bạn cung cấp thông tin cá nhân như mật khẩu, số tài khoản, mã OTP. Có 3
Tuy đã đến Kuala Lumpur hai lần, nhưng chẳng lần nào giống lần nào. Có thể vì thành phố này thay đổi, cũng có thể vì mỗi lần đến, tôi lại là một phiên bản khác của chính mình. Một chút già dặn hơn. Một chút hiểu chuyện hơn. Một chút biết lắng nghe tiếng
Sáng mở mắt ra, việc đầu tiên là lướt điện thoại coi sếp nhắn gì chưa, đồng nghiệp có tag mình không.Đêm vừa chợp mắt thì máy rung – email đến.Nằm giữa căn phòng trọ sáng trưng ánh đèn LED, trong một khu chung cư chật như tổ kiến, có hàng trăm người như tôi,
Tôi vẫn nhớ khoảnh khắc máy bay rẽ vào vùng trời vàng rực, mây như bông gòn bị bóp nhẹ, dạt về phía xa. Một mảnh trời khác hẳn Sài Gòn. Ở đó, tôi thấy lòng mình dịu lại – như thể sắp bước vào một chuyến đi không cần check-in, không cần lên lịch,
Tôi từng là người sợ bị ghét. Ai nói nặng cũng nhịn, ai dẫm lên mình cũng cười. Tôi từng nghĩ chỉ cần sống tử tế thì mọi thứ sẽ êm. Nhưng đời không vận hành bằng lòng tốt. Nó vận hành bằng thế mạnh. Và khi tôi hiểu điều đó, tôi mới dám mở
Tôi đọc Vô Thường vào một buổi chiều chán chường, khi ngoài trời nắng chẳng gắt, nhưng lòng thì bức bối như đám mây đen treo lơ lửng giữa tháng Bảy. Quyển sách ấy, tôi không chủ đích tìm mua. Nó được gợi ý từ một người gần gũi – mà cũng có thể gọi
Tôi không biết mình tìm đến “Nhà” vì điều gì. Chỉ biết bữa đó đi ngang hiệu sách, thấy quyển sách nhỏ nằm lặng thinh ở một góc kệ, ánh nắng xiên xiên qua tấm kính chiếu xuống bìa sách có chữ “Nhà” viết nghiêng nghiêng như thể ai đó vừa thì thầm. Mua về.
Có những ngày, tôi ngồi trên chuyến tàu điện chạy giữa lòng Moscow – đông lạnh, người đông, lòng thì trống – thấy mình không khác gì một chiếc bóng mờ đi lạc trong thành phố xa lạ. Sáng ra khỏi nhà, tối mịt mới về, giấc mơ rơi rớt đâu đó trên trạm dừng
Tôi không còn đi du lịch để chứng minh điều gì nữa. Có lẽ vì sau nhiều chuyến đi, tôi hiểu rằng mỗi nơi mình đến không phải để trưng bày, mà để lắng lại. Càng đi nhiều, tôi lại càng thấy mình cần ít – ít hình ảnh ồn ào, ít điều phải kể,