“Giữa trần gian rối ren, ta giữ trái tim trong trẻo,Dẫu bão giông ngoài kia, lòng vẫn chớp mắt mỉm cười.” – Nguyên Có những ngày tôi thức dậy và tự hỏi: liệu thế giới này có đang sống quá nhanh không? Chúng ta mở mắt ra là chạm vào điện thoại, lướt những dòng
Một vài điều Nguyên rút ra sau khi đọc “Đoạn xả ly” – Yamashita Hideko Có một thời gian, Nguyên hay tự hỏi:“Tại sao mình đã có gần như đủ hết mọi thứ, mà vẫn thấy nặng?”Căn nhà vẫn sáng đèn. Công việc vẫn đều đặn. Có cả tủ quần áo đầy, và người thân
Có lúc, tôi ngồi thẫn bên hiên, nhìn trời không biết đang trong mùa nắng hay mưa, như thể lòng cũng chẳng còn phân biệt được buồn – vui – trống rỗng. Có khi đang ăn một chén cơm quen mà như nuốt vào một khoảng không mênh mông, nơi mọi thứ từng mang nghĩa,
Mèo đến vào một buổi chiều nắng lửng lơ. Nó nhảy phóc lên bậu cửa, đi qua mấy chậu hoa mười giờ đang ngủ gà ngủ gật, rồi ngồi phịch xuống hiên nhà, liếm chân như thể nơi này là của nó từ đời nào. Mình còn chưa kịp kêu một tiếng đã thấy nó